GIẤC MƠ KHÔNG CÒN AN YÊN
Chúng ta đã từng có những giấc ngủ thật nồng ấm,
Chúng ta đã từng ôm nhau thật chặt nhiều tháng trời,
Chúng ta đã từng đan tay vào nhau trong căn phòng ấy,
Chúng ta đã từng cùng nhau có những giấc mơ thật an yên.
Nhưng rồi, từng giấc ngủ không còn an yên nữa, không còn nồng ấm nữa khi những cuộc cãi vã bắt đầu xảy ra. Khi anh bắt đầu nạt nộ và đấm vào tường, làm vỡ đồ đạc, anh không còn ôn nhu, em cũng chẳng còn hiền dịu. Những giấc ngủ bắt đầu chìm trong sự bất lực của cả hai dưới ánh trăng hắt qua khung cửa, leo lắt như tình ta.
Ngày em đi, anh ở lại với tất cả kí ức, những quán hàng quen thuộc, những cung đường thân quen. Anh đã quá quen với sự xuất hiện của em trong cuộc đời mình, để khi em đi rồi, anh ở lại như cái xác với tâm hồn phiêu dạt. Anh sống không mục đích, không lý tưởng, không khát vọng, không yêu thương. Vì tất cả đã theo chân em đi nơi khác.
Ngày em đi, ban ngày với anh là cực hình, ban đêm là ác mộng. Anh cố gắng tồn tại qua ngày, anh cố gắng tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống này, ý nghĩa khác với sự có mặt của em. Cách giết chết một người, là lấp đầy họ bằng tình yêu rồi bỏ đi. Cách tra tấn tàn bạo nhất, là nhốt một người vào căn phòng trống. Anh đã sống như thế suốt nhiều tháng trời. Anh như hóa điên, tìm kiếm, tìm kiếm, lạc bước giữa những cung đường hai ta từng đi qua. Trốn trong góc quán cà phê quen thuộc.
Ngày em đi, anh cố sống lại từng phút giây khi cả hai ta còn là cả thế giới của nhau. Khi người kia là tất cả. Khi chúng ta không ngại ngần trao nhau tất cả, không dè chừng việc người kia bước vào cuộc sống, trở thành một phần trong nhau. Khi mà cả hai đều thoải mái với mọi thứ chúng ta làm cho nhau, nơi không tồn tại cái gọi là phiền phức, không tồn tại cái gọi là vô tâm.
Giấc mơ của anh những ngày này, chỉ toàn ác mộng, chỉ toàn những nỗi khắc khoải khôn nguôi, chi toàn nhưng vết thương không ngừng rỉ máu. Chẳng biết bao giờ, anh mới thôi phải an ủi bản thân, thôi phải uống thuốc an thần. Chẳng biết bao giờ, anh mới có thể tự nói với bản thân mình sau một sớm mai thức dậy rằng mình đã ngủ thật ngon và an yên.
Lăn lộn bao năm, đến giờ chỉ mong có thể có được một giấc ngủ an yên, thế là đủ.
Chúng ta đã từng ôm nhau thật chặt nhiều tháng trời,
Chúng ta đã từng đan tay vào nhau trong căn phòng ấy,
Chúng ta đã từng cùng nhau có những giấc mơ thật an yên.
Nhưng rồi, từng giấc ngủ không còn an yên nữa, không còn nồng ấm nữa khi những cuộc cãi vã bắt đầu xảy ra. Khi anh bắt đầu nạt nộ và đấm vào tường, làm vỡ đồ đạc, anh không còn ôn nhu, em cũng chẳng còn hiền dịu. Những giấc ngủ bắt đầu chìm trong sự bất lực của cả hai dưới ánh trăng hắt qua khung cửa, leo lắt như tình ta.
Ngày em đi, anh ở lại với tất cả kí ức, những quán hàng quen thuộc, những cung đường thân quen. Anh đã quá quen với sự xuất hiện của em trong cuộc đời mình, để khi em đi rồi, anh ở lại như cái xác với tâm hồn phiêu dạt. Anh sống không mục đích, không lý tưởng, không khát vọng, không yêu thương. Vì tất cả đã theo chân em đi nơi khác.
Ngày em đi, ban ngày với anh là cực hình, ban đêm là ác mộng. Anh cố gắng tồn tại qua ngày, anh cố gắng tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống này, ý nghĩa khác với sự có mặt của em. Cách giết chết một người, là lấp đầy họ bằng tình yêu rồi bỏ đi. Cách tra tấn tàn bạo nhất, là nhốt một người vào căn phòng trống. Anh đã sống như thế suốt nhiều tháng trời. Anh như hóa điên, tìm kiếm, tìm kiếm, lạc bước giữa những cung đường hai ta từng đi qua. Trốn trong góc quán cà phê quen thuộc.
Ngày em đi, anh cố sống lại từng phút giây khi cả hai ta còn là cả thế giới của nhau. Khi người kia là tất cả. Khi chúng ta không ngại ngần trao nhau tất cả, không dè chừng việc người kia bước vào cuộc sống, trở thành một phần trong nhau. Khi mà cả hai đều thoải mái với mọi thứ chúng ta làm cho nhau, nơi không tồn tại cái gọi là phiền phức, không tồn tại cái gọi là vô tâm.
Giấc mơ của anh những ngày này, chỉ toàn ác mộng, chỉ toàn những nỗi khắc khoải khôn nguôi, chi toàn nhưng vết thương không ngừng rỉ máu. Chẳng biết bao giờ, anh mới thôi phải an ủi bản thân, thôi phải uống thuốc an thần. Chẳng biết bao giờ, anh mới có thể tự nói với bản thân mình sau một sớm mai thức dậy rằng mình đã ngủ thật ngon và an yên.
Lăn lộn bao năm, đến giờ chỉ mong có thể có được một giấc ngủ an yên, thế là đủ.
Nhận xét
Đăng nhận xét